Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Có những khi một mình



Bài viết này xin viết cho bạn tôi, vì tôi không biết phải làm sao, phải nói gì với bạn tôi lúc này.
Bạn tôi buồn, còn tôi thì bế tắc, vì tôi không biết phải chia sẻ sao với bạn của mình.

Anh!
Vì anh buồn, em không biết làm sao hết. Nhớ ra mình có một nơi để viết mà không ai biết, và đảm bảo là anh sẽ vào được đây để đọc bài viết này.

Em chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt nhất, ví dụ như là e đổi màu nền blog, theo màu anh thích. Lúc trước nó xanh rì, giờ nó cũng xanh, nhưng không phải xanh lá nữa, mà là xanh dương cộng với màu trắng.

Nhiều khi em biết nên để anh một mình, để anh có khoảng không gian riêng. Em thấy khi buồn người ta thường thế, người ta muốn từ chối tất cả. Nhưng khi nào anh muốn như thế, anh chỉ cần nói là anh muốn được yên tĩnh, e sẽ để cho anh yên tĩnh mà không lo lắng gì cả. Anh đừng mất hút theo cách tắt máy, làm em lo.

Chuyện của anh, chuyện nhà anh; em biết em chẳng thể nói gì, sự việc là thế, và thực tế là thế. Em cũng không biết nó thế nào nữa, nhưng nhiều khi sự thật phũ phàn và con người ích kỉ.
Ở một mức độ nào đó, sự ích kỉ của con người là chấp nhận được, khi nó đi quá đà, cách tốt nhất là thông và bỏ qua. Bỏ qua không có nghĩa là bỏ qua tất cả, có một sự thật vẫn đó, và một hậu quả rõ ràng. Chấp nhận chuyện đó, bỏ qua nó và quên nó đi. Em không biết anh muốn làm gì, em chỉ biết anh đang muốn quên, nhưng không quên được.

Sự chia sẻ cũng chỉ có giới hạn, mọi lời nói, mọi cử chỉ, mọi hành động, đôi khi chỉ làm cho mọi việc thêm tồi tệ. Em không muốn đụng vào khoảng thời gian này của anh, em chỉ muốn đứng bên cạnh mà thôi. Em không phải anh, em không biết cảm giác của anh, em không thể làm anh vơi đi nỗi thất vọng và buồn bã lúc này.

Sáng nay em nghĩ có khi nào anh muốn đi chết. Em nghĩ anh dám đi chết,thì em cũng dám. Vì suy nghĩ vụt qua tức thời ấy khi con người rơi vào bế tắc và hụt hẫng quá lớn về tình cảm là chuyện ai cũng có thể ngờ.

Rồi giả sử anh chết thật ấy, ôi chao, em sẽ cười khểnh trước mộ anh, trong cái chết vô ích của anh, rồi rơi nước mắt mà chửi anh thậm tệ. Đó là em tưởng tượng tới đó thôi. Quay suy nghĩ lại, em biết cho dù anh có gặp chuyện gì đi nữa, thì anh cũng sẽ không dại tới mức chết thật. Chết đi, thử chết xem, em sẽ cho anh biết thế nào chết, rồi qua thế giới bên kia mà hối hận.

Em vẫn luôn tin tưởng vào anh. Cuộc đời chỉ có anh là chính, những người quanh anh họ không phải là ai. Anh và họ, họ không thể sống bám vào anh mãi và anh cũng chẳng thể lo cho họ mãi. Anh cần cuộc sống của mình, hãy biết yêu bản thân mình khi không ai yêu mình. Không ai lo cho mình thì mình lo cho mình trước tiên, đừng có mà ôm việc vào người rồi tới lúc gánh về con số không, thâm chị mang dấu âm ấy chứ.

Anh là ai chứ? Anh sở hữu cuộc sống của anh, và không ai có thể làm ảnh hưởng tới nó. Họ muốn, ừ thì họ tham, họ ích kỉ và họ cần vật chất từ anh, không phải con người anh. Đó là con người, đơn giản thôi, họ là những con người có lòng ích kỉ tột độ; còn anh vẫn đang cố gắng biến họ thành những người mà anh mong muốn họ sẽ như vậy, họ là họ, không sẽ không như anh muốn.

Suy nghĩ của anh dù là đúng, hay sai, chỉ có thời gian có thể trả lời. Thời gian sẽ giúp anh tìm ra câu trả lời, anh hỏi em, làm sao em biết được khi đó là chuyện nhà của anh.

Anh à, dù suy nghĩ của anh là đúng hay sai, thì cũng có căn cứ của anh.

Em không khuyên anh quên đi, chỉ mong anh cố gắng cho đầu óc của mình được nghỉ ngơi, hãy thư giãn nó đi. Nếu anh cứ mãi thế này, anh sẽ chẳng thế nào bước ra khỏi nó.

Em viết tới đây thì không biết viết sao nữa, mọi chuyện quá mơ hồ với em, và sự thật đó quá xa vời với em.
Anh cứ từ chối tất cả, và tìm cho mình một khoảng lặng cần thiết.

Mong anh sớm trở bình tâm trở lại.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét