Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Lưu luyến.

Ngày hôm qua là ngày cuối cùng, mình bận rộn cho những bộ thời trang, bận rộn chuẩn bị cho những bó hoa. Đó là những điều cuối cùng mình được làm trong đời đi học. Mình nghĩ thế.

Hôm qua mình rấtbuồn, mình ko hiểu vì sao mình buồn, nhưng giờ thì mình biết, mình cảm thấy trống trải. Giờ chỉ còn việc học và thi, đợt thi cuối cùng của đời đi học đúng nghĩa.

Sau này, có thể vẫn có lớp, có trường, nhưng sẽ không còn sự trong sáng thuần khiết như những ngôi trường xưa.

Bạn biết không, hơn 1 thángnữa, chuẩn bị tới rồi đấy.Thi học kì, rồi ôn đợi thi tốt nghiệp. Rồi xa trường, tôi biết sau khi thi xong, tôi sẽ không chịu ngồi yên đợi kết quả. Chắc chắn là sẽ đi tìm việc gì đó để làm.

Mình cảm thấy lưu luyến thời khắc đi học, cảm thấy cả lớp đang xích lại gần nhau hơn, để những ngày này trôi qua không buồn tẻ nữa. Chưa bao giờ trong đời đi học, tôi cảm thấy lưu luyến. NHững năm cuối cấp, tôi luôn muốn chạy khỏi trường càng sớm càng tốt. Vì sau đó, là một ngôi trường khác. Nhưng sau mái trường DH, còn một ngôi trường mà tất cả mọi người ai cũng phải học. TRƯỜNG ĐỜI! Một ngôi trường có thể dìm người ta xuống đáy của xã hội, cũng có thể nâng họ lên tới đỉnh cao của vinh quang. Nhưng dù ở đâu đi nữa, tôi tin tôi vẫn làm được những điều tôi muốn.

Thời gian trôi qua, cảm thấy mình chưa học được gì cả. Thật ra là đã cố lắm rồi, nhưng giờ thì biết làm sao. Cố tiếp thôi, cố lên. Cố học cho trót những ngày cuối đi học, thời gian đang trôi qua từng phút và chẳng đợi ai cả. Nhanh quá, cứ thế trôi đi, rồi chẳng còn gì.

Cũng còn phải buông tay một người nữa. Lần này thì thả rơi đi, không thể nào níu mãi được cánh tay không phải là sẽ bên mình mãi mãi.

Đó là những việc cuối cùng phải làm, phải rời xa. Bạn biết đấy, tôi rất đa cảm, dễ bị ảnh hưởng bởi người khác.

Còn một giờ thuyết trình nữa, lần cuối. Đó là lần cuối chúng tôi làm thuyết trình. Sau ngày hôm qua, mọi thứ dường như rõ ràng hơn. Một câu chuyện kết thúc, một quãng đường dài sắp tới.

Cảm giác lẫn lộn, tôi không lo sợ, ngược lại rất tự tin. Nhưng con người quá yếu đuối làm mất hết sức lực cuối cùng. Qua giai đoạn này, tôi sẽ hoàn toàn mới. Hoàn toàn mới, con người thực dụng và tính toán xưa nay vẫn thế. Tin tôi đi, tôi rất thực dụng, và lúc nào cũng tính toán thiệt hơn.

Bạn có nhận thấy điều này ở tôi không? Chắc là không, vì tôi tính toán quá siêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét