Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

Đóng vào - mở ra.

Thế là bạn ạh, hôm nay mình vừa bước ra khỏi một trang sách nữa. Sao mà trang này khó bước ra quám nó cứ như muốn kéo mình lại. Một đôi mắt thấu hiểu, một sự im lặng và những cái gật đầu, mình chợt thấy nó vừa hiểu vừa luyến tiếc. Mình cũng vậy, mình cũng không muốn bước ra, nhưng tới lúc rồi. Không phải là tới khi mình đi lấy chồng, không phải mình không thể không thể ở bên nó mãi được, mà bây giờ nó phải bắt đầu đứng vững và tự bước đi.

Sao giây phút ấy dường như có một sự lưu luyến, không ai muốn bước ra cả, nhưng phải bước. Tự dưng mình thắc mắc, có phải mình bước ra đúng lúc không. Sao thấy luyến tiếc quá chừng.

Khi về, mình tự hỏi còn gì mình chưa nói không, hay có nói không đúng ý mình muốn nói không. Cách nói ra của mình thật lạ, nhưng cũng may là diễn đạt được ý mình muốn nói. Mình cảm thấy luyến tiếc trang sách này :-s. Một trang sách đầy ý nghĩa, đã đẩy mình tới một bước mới, mở ra một trang sách mới, mà còn trắng tinh,người viết tiếp theo là mình, chính mình phải viết trang sách này.

Bạn biết không, mình rất muốn nói là mình hoàn toàn không muốn bước ra. Suy nghĩ vài ngày trước của mình, suy nghĩ là đã tới lúc bước ra, lật sang một trang mới, để cho nó tự đi tiếp con đường kia. Sao giờ mình thấy ngược lại, mình muốn ở lại trang sách đó. Tự nhiên mình lại nghĩ ngược lại, sao chưa thấy nó đủ sức mạnh để tự đi, nếu không có mình động viên đằng sau nó, nó sẽ thế nào? Tự nhiên mình lại thấy lo lắng. Chắc do cảm giác luyến tiếc vừa tới gây ra suy nghĩ đó cho mình.

Từ nay nó sẽ phải bước đi mà không có ai la nó nữa, không có ai động viên, và bắt nó phải đi tiếp, bắt nó phải thế này thế kia. Sao mà mình không muốn bước ra. Lại muốn nó mắc lỗi gì đó, lại muốn nó trầm xuống để mình la nó, để mình bắt nó phải đứng dạy và đi tiếp. Sao thấy công sức mình bỏ ra cho nó chẳng bao nhiêu cả. Còn ngày hôm qua, mình lại thấy mình đã cạn kiệt sức lực rồi.

Thật là mâu thuẫn. Giờ mình không còn là điểm dựa cho ai nữa, khi bọn nó buồn, bọn nó thất vọng, sẽ phải tự tìm một điểm tựa, một nơi có thể vực bọn nó dạy để tiếp tục đi. Mình đã từng là một cây đinh, giờ mình cẩn một cây đinh. Mình đã muốn nói với nó rằng mình cầnmột câyđinh, vì trước đây mình mạnh mẽ, giờ mình rất yếu đuối. Mình cũng đã muốn nói nó có thể làm cây đinh cho mình được không, vì mình không biết tìm đâu ra một người thức tỉnh mình khi đang chìm vào những phút trầm lắng kia. Mình chợt nhận ra những gì mới nói với nó chỉ là nói, còn việc thay đổi phải nhờ vào sự thay đổi nhận thức của nó. Mình đã tính toàn sai lầm, đã quá nóng vội, và vẫnchưa tới lúc mình bước ra hoàn toàn.

Nhưng giờ đã lỡ bước đi, mình sẽ phải đứng sau nó và tiếp tục một con đường mới. Vẫn đứng xa xa nhìn và tiếp chút sức lực yếu ỏi của mình cho nó. Không thể trực diện và nói với nó được nữa, vì như vậy mình sẽ không thể nào bước ra được.


Mình lại thấy thèm. Sao phút đầu nói chuyện thật ý nghĩa, nhưng sau đó không gian bị phá vỡ và mọi thứ chỉ còn trơ trơ. Mình không biết cảm nhận của nó là thế nào, mình có hỏi đâu. Cảm nhận của mình cũng chưa chắc đúng.

Một bản nhạc cũ vang lên, là nó, bản nhạc thứ 2 mình tìm thấy. Cảm giác ngày xưa lại ùa về,nhưng không thể nào lấp được khoảng luyến tiếc đang tồn tại trong mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét