Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Chiều bình yên.

Một buổi chiều bình yên nơi phố núi.

Nắng và gió nơi này cứ đua nhau kéo tới, ngồi dưới bóng cây, nắng không sao chạm tới được; còn gió lại thi nhau ùa vào. Tóc bay phất phơ, lá cây xì xào.

Một quyển sách đọc chung. Không âm thanh nào quấy rày, chẳng ai tới và yêu cầu im lặng. Từng câu trong sách lại vang lên, ngắt, dừng, ngắt dừng... rồi lại đọc tiếp.

Gió lại thổi vào không ngừng nghỉ, nắng cứ chiếu nhẹ ngoài kia. Người ta đang im lặng, miệng nhẩm từng lời cầu nguyện. Nơi đây, chốn thiêng liêng của Chúa, ai cũng phải cúi mình im lặng và cảm thấy bổn phận của mình.

Nơi này không ai bảo ai phải làm gì, nhưng tất cả thật trang nghiêm, sạch sẽ, đúng quy luật và thật lặng lẽ. Lặng lẽ tồn tại trong thành phố, lặng lẽ giữ cho mình một góc riêng cách biệt, và lặng lẽ giúp những con chiên ngoan đạo lấy lại cảm giác bình yên trong cuộc sống.

Tôi - chúng tôi, không phải là con chiên của Chúa, nhưng khi bước vào đây, cũng ngả đầu cuối chào người, kính chào Đức Mẹ, để được người ban cho những cảm giác thanh bình trong cuộc sống, để được lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ đang trôi đi thật êm đềm và nhẹ nhàng.

Một buổi chiều thật bình yên, dưới bóng che của Người, của sự lặng lẽ, êm đềm và tôn nghiêm nơi này. Mọi thứ như được rũ bỏ, một lớp áo mới được khoác lên người, một vầng sáng mới, một con người vừa được gột rửa tâm hồn, tất cả như vừa được sinh ra một lần nữa để lại tiếp tục sống. Những buổi chiều như vậy như tiếp thêm sức lực cho con người được mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và đầy nghị lực để đồi mặt với cuộc sống, để làm những việc mình cần phải làm bằng cả con người, trí tuê và sức mạnh của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét