Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Tìm cách giải quyết vấn đề.

Phải tìm cho bằng được nguyên nhân mình thấy khó chịu.

Do cái mạng này, minh chỉ gặp vấn đề khi online. Nên mình hạn chế online. Hai năm trước, mình tưởng lúc ấy mình mới là người ảo, nhưng bây giờ, hình như mình là người ảo cũng gần 4 năm, kể từ lúc vào DH, xa bạn bè, và ông anh mình đi, giao lại cái máy này cho mình.

Vấn đề nữa là mình đang nhầm lẫn trong tình cảm. Mình lại muốn phá vỡ một tình bạn, vì luôn nghĩ hoặc có hoặc không có. Một tính cách quá ưa là nóng nảy và táo bạo, mình sợ mình sẽ hủy hoại nhiều thứ nữa.

Khi nghĩ, mình luôn nghĩ những điều rất tuyệt đối. Hoặc Có - hoặc Không có. Nhưng khi hành động, bị cái tình lấn áp, tuy nhiên, sau vài lần thì chắc chắn suy nghĩ của mình bị thực hiện, và mình không thể nào kiềm chế bản thân. Nguyên nhân đơn giản là "Thử xem sao!" Sau đó thì ôm một mối hận, ôm một sự hối hận kéo dài vài ngày vì việc mình đã làm và tìm cách sửa chữa.

Lúc nào mình cũng hành động táo bạo mà không thể kiềm chế được. Mấy ngày nay mình đã cố gắng nghĩ, nghĩ làm sao để kiểm soát được hành động, và cố gắng suy nghĩ xem làm như vâyỵ là đúng hay sai.

Nhưng chưa làm thì không biết được đúng hay sai, nên mình ngồi phân tích cái thiệt hơn của vấn đề. Rồi một mớ giả thuyết được mình nghĩ ra.

Mình rất sợ, nhưng cũng muốn biết kết quả. Sau khi đưa ra những quyết định táo bạo, dứt khoát, hành động rồi thì kết quả sẽ ra sao. Mình chỉ sợ mất đi những thứ đang có. Thế mà trong suy nghĩ của mình, mình đã nghĩ tới chuyện rời xa nó. Vì hoặc Có hoặc Không, mình thà có tất cả hoặc mất tất cả. Chính suy nghĩ quá đỗi cương quyết và mạnh mẽ này, có phần tham lam và ngụy biện, mình đã làm ra nhiều việc hơi khùng.

Sau đó thì hối hận, rồi ngồithông suốt, lần sau sẽ không làm thế nữa. Thế mà lúc nào cũng có vấn đề mới nảy sinh, cái mới không giống cái cũ, và rồi mình lại ngồi ôm câu "Lần sau không làm thế nữa". Chuyện không lập lại 2 lần, nhưng sao có quá nhiều cái mới để mình thử, thử hoài, xong cứ hối hận hoài, Mà chưa có việc gì mình làm đúng cả. Do tính bồng bột và táo bạo, thích cái người ta thường không hay làm, thích cái ngược với xã hội. Thế nên việc gì cũng không đúng.

Thứ 2 mình phải nộp 1 bài tập, mà cô đã giao cho cả tháng rồi.Mình ngồi đọc nhưng không thể tập trung được, không thể viết được chữ nào. Mình nghĩ tới chuyện mình đang vướng phải, nghĩ tới nghĩ lui. Nghĩ là nếu thế thì sẽ thế nào, thế này rồi ra sao. Sau một hồi nghĩ, mình đọc lại thì đã muộn rồi, và buồn ngủ.

Mình rất muốn có ai đó nhắc nhở mình, sống có quy luật đi và đừng thử nữa. Nhưng chẳng ai hiểu được điều này, vì mình không có nói cho ai hiểu cả. Chắc sau khi viết ra được, đã có thể diễn đạt, thì hôm sau mình sẽ nói với ai đó, và hy vọng có người nào đó biết cách chia sẽ và khuyên bảo mình. Mình chỉ mong có người bạn nào đó, nhắc nhở mình về cuộc sống này, về những việc mình đang làm, chia sẻ 1 đối 1 với mình. Nhưng bạn mình, không phải là đứa thích nói tay đôi, nó lại hay nhường mình, thế nên mình không thể chia sẻ nhưng quan điểm của mình với nó. Nó không phân tích cho mình là đúng hay sai, những câu nói của nó thường làm dập tắt đi ý tưởng chia sẻ của mình.

Cuối cùng, vẫn mong những người bạn xưa trở về để chia sẻ với mình. Vì chỉ có họ là có thể nói tay đôi, 1 - 1 với mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét