Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

Nó.

Nó đang cố chạy, và cách chạy tốt nhất là tìm một nơi để ẩn mình. Nơi này có thể bị phát hiện, nhưng nếu thế thì sao. Mặc kệ thôi, giờ nó muốn có một nơi để viết. Nó thèm viết, vì nó đang gặp vấn đề.

Nó phủ nhận, nó đau đầu, nó mệt. Tất cả chỉ từ sự suy nghĩ, đầu óc có tính tinh khôn của con người làm cho nó mệt mỏi. Ai cũng là con người, thế nhưng không phải ai cũng có lối suy nghĩ vòng vo nhiều lý do như nó.

Nó thèm có được nhiều thứ, và nó thèm không phải nghĩ nhiều chuyện.

Nó thèm được vô tư làm việc nó thích. Nó không thích việc lúc nào cũngphải nghĩ tới người quanh nó, mà người quanh nó ở đây là một người cụ thể. Nó ghét phải khẳng định điều đó, nhưng nó đã nói với bạn nó, nó không muốn bị trói buộc vì cảm giác của con người.

Nó muốn tồn tại không phụ thuộc. Và nó muốn là nó, vì nó biết, nó đang bị ảnh hưởng trầm trọng, thứ mà người ta hay gọi là cảm giác. Nó quá mềm yếu, nó không mạnh mẽ, nó thật đáng thương.

Nó thấy nó như một đóng bùn đặc, nhão nhề và chảy sệ. Nó muốn cứng cáp lên, mạnh mẽ lên. Nó đang tự hủy hoại.

Vì vậy,nó phải quyết tâm làm được điều nó muốn. Cố lên. Nó làm được, vì nó đã thấy nó của ngày xưa, nó thấy nó của bây giờ. Và nó biết nó phải như thế nào để có thể sống vui vẻ và vô tư.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét